Page 39 - Bản tin Đại học Cần Thơ - Số 4 năm 2020
P. 39
Góc ngồi thân thuộc… GÓC SINH VIÊN
Phạm Trác Gương, Văn học 1 K43
Ê, nhìn ra cửa sổ kìa…
Nhìn thích ghê á!
ai cô bạn mới đến, nói chuyện với nhau khá lớn làm tôi phải ngước nhìn. Vừa nhìn, tôi đã
nhận ra ngay là sinh viên khóa mới. Trên nét mặt hai bạn có gì đó rất hân hoan, tươi mới
Hlắm! Tôi khẽ mỉm cười, có lẽ tôi của ba năm trước cũng thế thôi…
Sáng nay trời mưa lớn nhưng tôi vẫn quyết định đến Trung tâm Học liệu và may thay góc ngồi
quen thuộc của mình vẫn còn trống. Ba năm rồi vẫn thế… khi vào nơi đây tôi luôn mong chỗ ấy
không có người ngồi. Địa chỉ để tìm kiếm nó khá đặc biệt: dãy cuối cùng, bàn cuối cùng, ghế cuối
cùng, góc bên phải của tầng hai. Với một cô nàng rất yêu thích ánh sáng như tôi thì không gian
tràn nắng nơi đây là vô cùng thích hợp. Hơn thế nữa, tôi có cảm giác vừa ồn ào vừa lặng lẽ khi
ngồi ở đó. Một cảm giác lạ mà không phải nơi nào cũng đem lại được. Tôi có thói quen khi học luôn
ngồi hướng ra cửa sổ. Bởi vì, khi học mệt mình có thể ngắm cảnh bên ngoài để thư giãn. Ở vị trí
này có đến hai ô cửa kính để tôi có thể nhìn cảnh vật thoải mái.
Ở hướng thẳng, ô cửa kính đưa tôi đến một khung cảnh thiên nhiên mang gam màu xanh chủ
đạo. Mỗi loại cây trong ấy mang một sắc xanh khác nhau: màu xanh đen của lá cau, xanh hơi ngả
vàng của lá liễu, xanh không đậm cũng chẳng nhạt của lá “hoa học trò”… Nếu nhìn ra xa một chút,
trên khung cảnh toàn màu xanh ấy điểm xuyến lên mái ngói đỏ của Khoa Khoa học xã hội và Nhân
văn. Khoa mà ba năm trước, tôi háo hức được đặt chân tới. Một khung cảnh tĩnh lặng, đơn giản
và bình dị. Con người ta nhìn vào ấy cũng thấy tâm hồn mình lặng lẽ, yên bình hơn. Nó đối lập
với cảnh vật ở ô cửa kính bên phải. Qua ô cửa kính ấy là một khung cảnh động với từng dòng xe
chạy hối hả trên đường ra cổng A và con đường lớn 3/2. “Ngôi nhà trọ thứ hai của tôi” luôn im ắng
nhưng riêng góc ngồi này thì là một ngoại lệ. Âm thanh rì rầm luôn vang lên bên tai hiếm khi ngừng
lại. Tất cả là do tiếng động cơ chạy của xe ở đường bên dưới vọng đến. Thỉnh thoảng còn có tiếng
còi inh ỏi của những chiếc xe phân khối lớn khiến người ta phải giật mình. Tôi rất thích nghe âm
thanh ấy, nó giống như nội tâm của mỗi người vậy. Đôi lúc, nó ồn ào lắm chứ đâu tĩnh lặng mãi. Tôi
cũng hay ngắm dòng xe chạy ngược xuôi ở đó. Dù trời mưa hay nắng thì dòng xe ấy vẫn cứ chạy
như dòng thời gian vẫn âm thầm lướt qua không chờ đợi một ai. Thời gian làm thay đổi mọi thứ.
Nó làm con người ta buộc phải thích nghi. Năm cuối rồi, tôi còn đó bao ước muốn và dự định mà
mình chưa và không thực hiện được. Tôi thảng thốt… dòng xe ấy đưa nó đi về đâu mất rồi! Nỗi
niềm ấy chắc hai em khóa mới đối diện tôi rồi cũng sẽ trải qua. Nhưng khác nhau là họ có nắm giữ
lại được những dự định, ước muốn của mình hay rồi lại để vuột mất như tôi…
Tôi miên man trong dòng suy nghĩ nhưng rồi tiếng còi xe phân khối lớn vang lên. Nó đưa tôi quay
về thực tại. Tôi nắm lấy những dự định cuối cùng và cầm chắc nó trong tay. Hai em khóa mới đã
về từ lúc nào rồi… tôi cũng chẳng biết nữa! Ở dãy cuối này, sinh viên cũng đã bắt đầu vào đông
hơn. Trước mắt tôi vẫn là cuốn tài liệu tham khảo dày cộp liên quan đến luận văn tốt nghiệp mà
tôi đang làm.
Tôi cũng giống như người thuê trọ, mượn Trung tâm Học liệu một khoảng thời gian rồi trả lại.
Tôi bỗng chạnh lòng, một năm nữa thôi mình không cần phải sợ góc ngồi này bị ai ngồi trước mình
nữa. Rồi sẽ có những người mới thay tôi ngồi vào và yêu mến nơi ấy như tôi đã từng…
BẢN TIN ĐẠI HỌC CẦN THƠ 37