Page 39 - Bản tin Đại học Cần Thơ - Số 5 năm 2019
P. 39
GÓC SINH VIÊN
Mẹ và những cơn mưa vào ngày nộp giấy báo nhập học
Phạm Trác Gương, Văn học 1, Khóa 43
Mưa lớn quá sao về!
Tân sinh viên kìa…
Tôi và cô bạn học cùng khóa nói chuyện với nhau sau khi tan tiết 5. Cơn mưa quá to đã làm chúng
tôi không thể về nhà. Cứ đến hẹn lại lên, vào những ngày giữa tháng Tám, Trường Đại học Cần Thơ
lại dang tay đón những em sinh viên mới vào nộp giấy báo nhập học. Mặc dù trời mưa, không khí trong
trường vẫn rộn ràng, nhộn nhịp, vui vẻ đến lạ.
Mưa tạnh bớt, tôi và cô bạn ra về. Tôi cầm ô và rảo bước đi thật nhanh vì sợ cơn mưa lớn tiếp tục
kéo tới. Đang đi, tôi bỗng “khựng” người lại khi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên và một em gái
đang đi về phía mình. Người phụ nữ ấy có làn da rám nắng, ướt sũng (có lẽ vì cơn mưa lúc nãy) đang
ôm một chiếc ba lô được bọc bao nilông cẩn thận. Khi bắt gặp ánh nhìn khá chăm chú của tôi về mình,
cô nở nụ cười nồng hậu “Đường này nộp hồ sơ nhập học phải không cháu?” Cô nói. “Dạ phải!” Tôi đáp
lại. Cô cảm ơn tôi rồi cùng em gái đi nhanh. Người phụ nữ ấy đi rồi, tôi bỗng thấy lòng mình bồi hồi, xúc
động. Tôi nhớ… cũng vào ngày này hai năm về trước, tôi và mẹ cũng đi nộp giấy báo nhập học. Ngày
hôm ấy, Trường Đại học Cần Thơ chìm trong màn mưa lớn hơn cả hôm nay, và… mẹ tôi cũng giống
người phụ nữ hỏi đường ấy, còn tôi thì bỡ ngỡ bởi lần đầu tiên vào một ngôi trường lớn như vậy. Chiếc
túi đựng giấy báo trúng tuyển của tôi được mẹ cẩn thận bọc nhiều lớp nilông và nằm trọn trong lòng của
mẹ. Lúc ấy tôi khó chịu vì mẹ không cho cầm túi đựng hồ sơ và mẹ còn bọc ba bốn lớp nilông trong
khi túi đựng bằng nhựa dẻo không thấm nước. Vì thế, tôi liền nói với mẹ. Mẹ nói: “Bọc nilông để tờ giấy
báo nhập học không ướt, nó ướt rồi rách là người ta sẽ không nhận mày vào trường đâu. Mày hậu đậu
chúa, cầm gì rớt nấy để tao cầm cho chắc ăn”. Thế đấy mẹ làm vậy là có lí do cả. Hai năm rồi, tôi đã là
cô sinh viên năm ba, nhớ lại lúc ấy, tôi bỗng thấy khóe mắt mình cay cay. Mẹ của tôi-người phụ nữ quê
chất phát, thật thà. Mẹ chưa từng khen hay nói những câu nói ngọt ngào với tôi, nhưng tôi hiểu tình yêu
thương của mẹ đằm sâu trong tim và tôi chỉ cảm nhận được qua những hành động mà mẹ dành cho.
Mẹ nâng niu tờ giấy báo nhập học bởi mẹ hiểu ước mơ được học ở Trường Đại học Cần Thơ của tôi.
Ngày nhận được giấy báo, mẹ vui còn hơn cả tôi, nhìn vào ánh mắt của mẹ tôi thấy ươn ướt chực sắp
khóc. Vì mẹ biết rằng con của mẹ sẽ được đặt chân vào ngôi trường bề thế, sẽ được học hành đến nơi
đến chốn, sẽ được thành tài. Tôi tin rằng không phải mẹ tôi hay người phụ nữ hỏi đường ấy mà là mọi
bậc làm cha làm mẹ khác con mình được học tập tại ngôi trường này đều tin rằng Trường Đại học Cần
Thơ sẽ chấp cho con mình đôi cánh để bay tới ước mơ đang ấp ủ.
Cảm ơn… cơn mưa hai năm trước đã cho tôi hiểu được tình mẹ dành cho mình to lớn đến nhường
nào. Cảm ơn… cơn mưa hai năm sau đó cho tôi hiểu tấm lòng cha mẹ dành cho con cái vẫn bao la
như biển trời và sừng sững như núi Thái Sơn.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con”
(Chế Lan Viên)
Và tôi hi vọng… nếu ai còn chưa nhận ra tình yêu thương của cha mẹ thì sớm nhận ra điều đó, để
yêu thương hai đấng sinh thành nhiều hơn nữa và hiểu rằng để có được niềm vui và tiếng cười của
con trẻ, cha mẹ đã phải hy sinh những gì? Và bổn phận làm con, chúng ta đã làm gì để đền đáp lại sự
hy sinh ấy chưa?
BẢN TIN ĐẠI HỌC CẦN THƠ 37