Page 31 - Bản tin Đại học Cần Thơ - Số 4 năm 2019
P. 31
GÓC SINH VIÊN
cái nấy. Cả đám tụm lại vậy mà cũng ra được bữa tiệc hoành tráng, rồi đứa đàn, đứa
hát,… có hôm còn kéo nhau xuống sân quậy tưng bừng một trận. Chắc thầy cô cũng
đau đầu với lũ siêu quậy này lắm.
Nhớ những ngày nắng cháy da, những ngày khoác trên mình màu áo xanh của
quân đội, được sống và làm kiếp đời người lính thật khó mà diễn tả thành lời, được
các thầy kể cho nghe về những ngày gian khổ của chiến tranh, có cả mồ hôi và xương
máu đã rơi trên “đất mẹ”, có những đồng đội mà thầy bảo đã hẹn nhau rồi nhưng
không thấy ngày trở lại. Và cũng có những niềm vui trong chiến đấu, cái thời mà người
ta sống với nhau bằng tình nghĩa, yêu thương được trao đi bằng những lá thư tay…
Cũng vì thế mà chúng tôi càng trân quý hơn về giá trị bộ quân phục mà mình đang
khoác trên người.
Hòa An! Dẫu cho tháng năm đi qua có làm đất thêm cằn cỗi nhưng mấy mươi năm
rồi nó vẫn đẹp và tồn tại trong lòng mỗi đứa đứa sinh viên theo một cách nào đó riêng
biệt. Với tôi, tôi thật sự yêu thích không khí nơi này, không ồn ào, náo nhiệt, không
khói bụi… mọi thứ từ thiên nhiên cứ thế mà chân thành đối đãi cho nhau. Người ta
vẫn thường nói tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào vậy, cho dù bạn từng bị
cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần
nữa. Vâng, hai mươi mốt ngày trôi qua là những chuỗi ngày thật sự đáng giá, chúng
tôi được học hỏi, trải nghiệm, được khoác lên mình màu áo lính, có thêm những người
bạn, tôi không còn cảm thấy nơi này đáng sợ như người ta thường nói. Ngược lại, nó
như một giấc mơ đẹp mà không muốn ai đó đánh thức. Thế nên, có những thứ đã qua
rồi sẽ không bao giờ trở lại, có những chuyến đi không phải dùng tiền là có thể mua
được… cứ như thế, năm tháng trôi qua người ta vẫn dành cả đời để hoài niệm, ngồi
lại nhắc cho nhau nghe những câu chuyện về một thời đã xa!
Dạo một vòng quanh trường, trời cũng vừa sập tối, chúng tôi kéo nhau ra về mà
lòng tiếc nuối không nguôi. Trên đường về, vẫn cứ huyên thuyên với nhau về những
câu chuyện “ngày ấy”. Bên tai, nghe văng vẳng đâu đó tiếng còi báo hiệu, một thời mà
chúng tôi ghi nhớ và xa xa là thoang thoảng cái mùi thịt kho hột vịt mà bọn sinh viên
chúng tôi gọi đó là nét đặc sản của nơi đây, cứ làm vương vấn bước chân người đi.
BẢN TIN ĐẠI HỌC CẦN THƠ 29